Khiêm Hữu
Là em nhỏ nhất trong nhà
Bất hạnh nhất, vì em bệnh hoạn nhất
Em tím đôi bàn tay, tím đôi môi , đôi mắt
Nhưng nụ cười tươi chan chứa những yêu thương
Em sống nhờ tình thương
Tình thương bao la của Chúa
Của Mẹ Maria và thánh cả Giuse
Của thánh quan thầy Giacôbê
Và tình thương của Mẹ Cha anh chị
Từ rất nhỏ đã hiẻu thầm thiên ý
“Đến trần gian để gánh tội trần gian”
Đã bao đêm bao giấc ngủ kinh hoàng
Con tim se thắt tưởng chừng như đứng lại
Mười năm rồi, biết bao lần tê tái
Trái tim cha, nỗi lòng Mẹ xót xa
Các anh các chị đôi mắt lệ nhoà
Tưởng mất rồi nỗi đau và niềm vui duy nhất
Tạ ơn Chúa, còn thương ban tiếng hát
Lõi nhịp sai cung lạc giọng mất lời
Rất đơn sơ em vẫn hát tinh khôi
“Chúa ghi vào hồn con dấu ấn”
Dẫu tím ngắt mười năm đời bệnh hoạn
Mà đơn sơ chấp nhận kiên trung
Việc nhỏ thôi chăm tưới khóm xương rồng
Mọc trên cát – như đời em – bất hạnh
Tay tím bóc hạt điều tím thẩm
Mà say mê với hết cả tấm lòng
Để nhà ta có thêm được đôi đồng
Góp với Mẹ tiền mua thuốc men cơm nước
Lúc mệt mõi đi vòng sau ra trước
Trông xa xa thơ thẩn thẩn thờ
Những chiều dài vắng lặng bơ vơ
Một mình với mẹ ngồi ngêu ngao hát
Bên Mẹ bóc vỏ điều , lần hạt
Ngong ngóng trông bảy tám chín học về…
Chờ hai về, cha ơi đã có xe
Loáng thoáng một vòng chở con dạo dạo
Xót lòng Cha mỗi chiều giữ đạo
Đạo làm cha với con nhỏ bi thương
Chở con đi không chỉ một đoạn đường
Rồi về, trong tim nghe đau nhói
Bài thơ nào mới in còn nóng hổi
Cha tặng con, đọc rồi cất trang nghiêm
Con quí yêu từng chử tự đáy tim
Cha viết cho đời, cho con yêu dấu
Ngày của con, một ngày đời khiêm hữu
Có rất khiêm hạt bụi mong manh
Dám nguyện xin mọi sự yên lành
Cho con hát như thiên thần bé nhỏ