Quyết mê một cuốn sách: PHÚC ÂM
Quyết theo một lý tưởng: CUỘC ĐỜI CHÚA GIÊSU.
195. Chúa ban cho con một đời sống, Chúa cũng ban tự do để con làm thành một đời thánh thiện, cao đẹp hữu ích, hay phá tán thành một cuộc sống cằn cỗi, phản bội,
độc hại, đê hèn.
196. Người ích kỷ tránh trách nhiệm, tránh nhọc mệt, tránh hy sinh; họ muốn tạo hạnh phúc, tạo một "thiên đàng dành riêng" cho họ giữa trần gian, nhưng họ sẽ mất thiên
đàng vĩnh viễn.
197. Người chí khí xem thiên hạ là anh em, nhìn công việc của thiên hạ như công việc của chính mình. Người ích kỷ xem thiên hạ là nấc thang để mình tiến lên, chỉ biết
công việc "tôi", của cái "tôi".
198. Lợi dụng quần chúng để tiến thân, không phải là tư cách người lãnh đạo. Con sẽ làm lãnh tụ xứng đáng nếu con không tránh quần chúng, nhưng tìm đến với họ và liều
thân cứu họ.
199. Đừng cho khiếp nhược là khôn ngoan. Chính vì nhiều người còn ánh sáng "khôn ngoan" kiểu đó mà còn tối tăm chiếm đoạt nhiều môi trường họ không dám mơ ước.
200. Người chí khí không tự mãn. Óc tự mãn như bức màn ngăn con xa Thiên Chúa, xa anh em, xa tất cả, và con không cần ai nữa.
201. Người chí khí có tinh thần hy sinh, như viên đường, hạt muối! Chấp nhận tan biến để làm cho thức ăn có mùi vị ngon lành mà không khoe khoang.
202. người chí khí có tâm hồn ngay thẳng và cảm thấy đê nhục khi bươi móc việc kẻ khác hoặc sống quanh co.
203. Người chí khí không lăng xăng nhúng tay vào công việc mọi người, khác nào một viên đường, một hạt muối muốn nêm vào tất cả các thức ăn! Phải nhận biết giới hạn
của con.
204. Người chí khí biết thinh lặng. Ăn nói bừa bãi, thiếu suy nghĩ, gieo rắc chia rẽ, thủ đoạn đó là khí cụ của ma quỉ để hạ đức bác ái.
205. Người chí khí không tọc mạch dòm ngó việc người khác, nhưng đem tất cả ý chí để biết mình rõ ràng.
206. Tính chỉ trích phê bình là một trở ngại lớn cho đời sống siêu nhiên của con; chỉ tiêu cực phàn nàn kẻ khác, con quấy rày họ và nuôi sự đắng cay trong lòng con.
207. Không bao giờ đem những thất bại, thử thách, đau khổ của con ra cách chua chát để chỉ trích người khác.
208. "Lờ đi" đó là một danh từ trong tự điển của những người hèn nhát, lười biếng không muốn phấn đấu, những người tự nhận lấy thất bại trước rồi.
209. Đừng khiêm tốn lỗi thời. Phải có tham vọng: muốn biết, muốn hành động, muốn liều, nhưng vì Chúa vì Hội Thánh.
210. Đừng ham cãi vã sôi nổi, con sẽ ra mù quáng. Đam mê như mây mù, che khuất ánh sáng khôn ngoan của Thiên Chúa.
211. Va chạm người khác là sự thường. Sống một xã hội không va chạm nhau chỉ có thể là thiên đàng. Một hòn đá nhờ va chạm mà láng hơn, tròn hơn, sạch hơn, đẹp
hơn.
212. Con đừng mang bệnh nhẹ tính, nhẹ dạ, nó làm chí khí chết mòn. Triệu chứng của nó là hay thay đổi ý kiến chồng chất một đống chương trình không bao giờ thực
hiện.
213. Người nhẹ dạ là một bù nhìn, múa máy mà vô hiệu, vô ích. Chương trình của con, phải làm từ hôm nay, đừng để sáng ngày mai.
214. Chúa không sinh con để làm đàn cừu, đàn vịt, nhưng để lãnh đạo môi trường của con. Lãnh đạo là thúc đẩy, là lôi cuốn.
215. Những việc nhỏ đều quan hệ, con đừng khinh thường. Thắng mình liên lỉ trong các việc nhỏ, con luyện ý chí thành sắt đá và làm chủ bản thân con.
216. Điều cần nói, con hãy nói với "một giọng khác"; bác ái dịu dàng sẽ làm lý luận của con truyền cảm hơn, lôi cuốn hơn. Cùng một điều, nhưng hai cách nói, do hai tâm
hồn khác nhau và mang lại hai hiệu quả khác nhau.
217. Đừng đùng đùng quát mắng khi người khác có lỗi. hãy nhẫn nại đợi chờ, với lời lẽ dịu dàng và tất cả ý ngay lành, con đạt nhiều kết quả hơn là chửi mắng nhau từng
giờ. Thành công cho bản thân con và con chế ngự tính tình của con.
218. ý chí cương quyết, việc phải làm cứ làm, không do dự, không e ngại… bạo dạn và hy vọng. Thiên Chúa và can đảm.
219. Trước trở ngại, con hãy đứng vững như một tên khổng lồ. Ơn Chúa không thiếu. Nếu con phải hạn chế hoạt động một thời gian, có cần gì đâu! Việc con làm là việc
của Chúa, hơn là việc của con.
220. Thời giờ và sức lực là của Chúa, tại sao phí phạm vì những trở ngại dọc đường. Đại dương bao giờ cũng có sóng, thuyền cứ vững vàng lướt đi, không nghĩ gì đến
sóng.
221. Bình tĩnh, tại sao hốt hoảng tức tối? Thái độ ấy khiến Chúa bị xúc phạm, thiên hạ cũng bực phiền, rồi chính con đau khổ suốt giờ đó… còn lợi ích nào không? Chỉ con
hối tiếc và mệt nhọc thêm nửa giờ sau.
222. Đừng nói: "Tôi tự nhiên như vậy, sửa sao được." Không, đó là những khuyết điểm, con phải "nên người", "nên con Chúa". Những tính ấy bất xứng với con.
223. Hãy quay lưng cho hạng người bất nhân, họ rỉ tai con: "Dại gì cho khổ cái đời!" Chúa Giêsu đã đuổi Phêrô: "Satan hãy cút đi!"
224. Con phải tập "biết từ chối", "biết nói không".
225. Đừng nặng óc địa phương, hãy mở rộng lòng con, để mỗi người có chỗ ở đó. Nếu không, con chỉ có tên, chứ chưa đích thực là người Công Giáo.
226. Chiếu sáng đời con bằng đức tin và đức ái. Đốt cháy thế gian với ngọn lửa Chúa đặt trong tim con.
227. Làm thế nào mà tư tưởng ngôn ngữ, hành động con khiến người ta phải phản ứng: Con người này đã say mê một cuốn sách: PHÚC ÂM, đã bị lôi cuốn bởi một lý
tưởng: CUỘC ĐỜI CHÚA GIÊSU.
228. Nghiêm trang và vững vàng, cử chỉ bên ngoài phải chiếu dọi tâm hồn bên trong: tâm hồn bình an, tự chủ của con, không trẻ nít lúng túng hồi hộp.
229. Thân phụ Bernadette dẫn chị vào dòng và đặt điều kiện: "Đừng ép con tôi ăn phó mát, nó chết mất!" Suốt bảy năm, ngày ngày Bernadette chiến đấu ở bàn ăn: "Tôi ăn
phó mát", "Tôi không ăn phó mát được", "Tôi ăn phó mát". Cuối cùng chị đã thắng, chị ăn được, chị đã làm thánh.