Đằm Thắm Những Đóa Hoa Mai

Nhân dịp mừng 8/3/08

 

Cách thành phố  Buôn Ma Thuột khoảng 20 cây số, chiều Buôn Trấp tĩnh lặng, u ám, giăng mù sương cao nguyên, một gam màu trắng xám thê lương, cô quạnh phủ lên những mái nhà trại phong E Anna, hầu như vắng hẳn tiếng người lớn, lẫn cả tiếng khóc trẻ thơ.

 

Một cộng đoàn nho nhỏ, chỉ vỏn vẹn có ba Sơ Dòng Trinh Vương âm thầm phục vụ những con người cách ly với xã hội.. Tuy đã bám trụ từ lâu tại cơ sở này, nhưng gần đây các Sơ mới có thể ở ngay lại trung tâm. Trên 100 gia đình quây quần chung quanh trại. Nhà trẻ và trường tiểu học xây dựng ngay phía trước khu điều trị.

 

Các Sơ đảm trách việc phục vụ bệnh nhân, từ vệ sinh đến ăn uống. Đôi tay của các vị hiền thê của Đức Kitô thoăn thoắt, mà êm ái nhẹ nhàng, rửa những vết thương còn đang lở loét, thối rữa, bốc lên mùi kinh khủng, hoặc chăm chút bón từng thìa cơm cháo cho những người cụt tay vì Hansen, thay áo quần và giặt giũ, cùng thu xếp giường chiếu, lẫn quét dọn, trong khi vẫn tươi tắn, ân cần thăm hỏi họ bằng chính thổ ngữ Ê Đê…Từng bệnh nhân lần lượt được phục vụ chu đáo. Những con bệnh hầu như hoàn toàn cô độc bị bỏ rơi, chẳng còn họ hàng thân thích đến thăm nuôi.

 

Còn nhà trẻ chính thức chỉ hoạt động nửa ngày. Để giành thêm thời gian an toàn cho các cháu, các Sơ giữ chân các cháu thêm đến tận chiều, bằng chương trình ngoại khóa đầy ắp tiếng cười hồn nhiên. Vừa tan trường, các Sơ lại tỏa ra, đến thăm các gia đình bênh nhân neo đơn. Có những nhà chỉ duy nhất một cụ mất cả hai chân, hay cả đôi tay.  Có nhà cả hai vợ chồng đêu mù lòa với đôi tay co quắp. Các Sơ như những thiên thần áo xanh, được Chúa gửi đến an ủi người kém may mắn.

 

Ngày từng ngày, các Sơ luôn hân hoan chia sẻ những niềm vui nho nhỏ với họ. Vài cái võng xếp gửi tặng đến những người tàn tật nhất. Họ sung sướng đến lặng người, khi lần đầu tiên trong cuộc đời xám ngắt, được ngả lưng trên sợi dù êm ái. Họ ngây ngất với cái bình thủy cũng lần đầu được dùng. Hoặc dễ ứa lệ với những bộ quần áo lành lặn, thơm tho…

 

Những món quà này nọ từng dịp, từng đợt vẫn được chuyển đến tận tay, xoa dịu bớt phần nào nỗi bất hạnh, nhưng họ vẫn đau đáu, miệt mài đói khát một món quà tình thương. Một nỗi niềm cảm thông, gần gũi, chia sẻ, mà chỉ có từ những bàn tay nhân hậu, hằng tìm thấy hình bóng Thiên Chúa chính nơi họ, đến vỗ về ủi an.

 

Có lẽ đấy là những bông hoa mai đằm thắm, chợt nở giữa chốn hoang sơ lạnh lẽo tình người. Những người sẵn sàng hy sinh, hiến thân cả cuộc đời để tìm lại chút niềm vui ấm áp cho những người không thể trả công lại cho mình.

 

Xin kính cẩn nghiêng mình bái phục quý Sơ.

Darlak 4/3/08